Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tuỳ Bút

Go down

Tuỳ Bút Empty Tuỳ Bút

Bài gửi by Super Moderator Fri May 30, 2008 8:32 pm

Chỉ Còn Trong Kỷ Niệm

Cuối cùng rồi tôi cũng trở về đối diện với những mất mát, hiu quạnh và nỗi buồn vương vất trên từng bụi cỏ dại dưới chân.

Tôi thẫn thờ, loanh quanh trong khu vườn ngày xưa đầy cây trái, hoa cỏ mà giờ đây chỉ còn là khoảng đất hoang vu, điêu tàn. Lưa thưa hàng hoa hồng và hoa tulips vừa được trồng tuần trước đang buồn bã chao nghiêng trong gió.

Tôi lang thang đi dọc theo lạch nước, ngậm ngùi nhìn phiến đá lúc trước được che mát dưới gốc liễu, nơi tôi thường ngồi ngắm mặt trời lặng bên khu rừng, nay nằm lẻ loi ven bờ, nóng sốt giữa trưa nắng hạ. Dòng nước phẳng lặng lờ đờ như cũng u buồn khi vắng dáng liễu soi bóng, và vắng những chiếc lá nhẹ nhàng rơi trên mặt nước làm những chiếc thuyền con xuôi dòng lặng lẽ.

Chập chờn vạt nắng nào rơi trên mặt nước loang loáng ráng hồng của kỷ niệm xưa. Mới đó mà đã là ngày xưa rồi sao? Tôi bâng quơ nhặt một hòn đá nhỏ thả xuống lạch nước, hòn đá chìm khuất dạng để lại những gợn sóng dần tan, tôi nghe như có mấy con sóng đang xao xác trong tâm hồn mình.

Bâng khuâng tôi dõi mắt qua khu rừng hoang vắng, tiêu điều. Mấy nhánh cây đong đưa như vẫy tay đón chào tôi trở về, cho tôi mỉm cười vu vơ. Nhiều cây gãy ngang và trốc gốc, dấu tích của trận bão để lại. Những thân cây ngả nghiêng chỉ còn bám víu một phần gốc dưới đất mà mầm xanh vẫn nẩy nở, lá xanh biếc bên cạnh những cành khô khẳng khiu. Đám dây trổ hoa tím leo chằng chịt, giăng mắc nỗi buồn tôi man mác trên từng cánh hoa tan tác bay theo cơn gió lộng ...

Một thoáng ngậm ngùi, tôi như người xa lạ ngại ngùng trong khu vườn trống đếm từng dấu chân in trên nền đất ẩm, bồi hồi nghe gió lướt qua vai, mơn man trên tóc ... Bóng chiều hiu hắt đang xuống dần trên hàng cây ngả nghiêng bên kia rừng cùng chiếc bóng tôi buồn tênh giữa hoàng hôn giăng tím.

Tôi thương sự tĩnh lặng êm đềm của khu vườn được ngăn cách hẳn với thế giới ồn ào nhộn nhịp bên ngoài, như một nơi chốn riêng biệt. Thương từng bụi cây ngọn cỏ trong vườn, thương từng đoá hoa dại mọc ven chân rào, thương từng chiếc lá bên kia rừng cùng những dây leo đan kín. Để rồi xót xa theo từng chiếc lá rơi, từng đóa hoa tàn, để ngậm ngùi khi gió thu bàng bạc thổi về bên khu rừng lá ngã vàng, báo hiệu một mùa tàn phai...

Tôi vui buồn theo sự chuyển biến của cây cỏ, ươm mơ dệt mộng trên từng chồi nụ, từng đóa hoa. Tôi gắn bó và thân thiết với vườn mộng của tôi như không thể nào rời xa được. Khu vườn là người bạn kiên nhẫn, trung thành nhất. Nó đã chia sẻ với tôi trong những ngày tháng hụt hẫng, và lắng nghe những nỗi niềm thầm kín của tôi, nó đã cho tôi biết bao kỷ niệm êm đềm.

Bây giờ thì không còn gì để tôi mơ mộng, nâng niu, thương tiếc nữa. Tôi bàng hoàng ngẩn ngơ suốt ngày. Tối lại tôi mang theo nỗi buồn tiếc nhớ vào trong giấc ngủ chập chờn. Cứ thế hết ngày này sang ngày khác. Hình ảnh khu vườn vẫn còn in đậm nét trong mắt tôi mà nay sao đã trôi theo dòng nước, mang bao kỷ niệm vào thăm thẳm, mù khơi thật xa xăm.

Không bao giờ tôi nghĩ có ngày vườn mộng của tôi biến mất, đến bây giờ cũng vậy. Như nàng công chúa mất lâu đài, tôi cứ loanh quanh hết ngày này qua ngày khác, kiếm tìm trong vô vọng chút vết tích ngày xưa trên mảnh đất trống, giữa nỗi mênh mông sầu muộn.

Vườn xưa giờ đây chỉ còn trong kỷ niệm. Buổi tối tôi nghe tiếng mưa rả rích u buồn rơi trên nền đất hoang vắng thênh thang với tiếng côn trùng nỉ non trong đêm đen. Không còn bóng liễu thướt tha buông mành bên hàng đèn vàng nhạt soi những đoá hoa tắm sương đêm lấp lánh. Không còn nghe tiếng xào xạc truyện trò của lá, không còn nghe tiếng chíu chít của những con sóc trên cây ngọc lan già gần bờ tường rào rợp bóng mát, mùa hoa đưa hương thơm ngát vào phòng.

Buổi sáng thức dậy mở cửa sổ không còn nghe tiếng chim líu lo trên cây lá, và thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ dịu dàng trong gió sớm mai. Tôi tìm kiếm chỉ bắt gặp trong không khí mùi đất ẩm pha với mùi sơn mới ngây ngây, ngột ngạt khó chịu...

Mặt đất chợt tím sẫm với đám mây nghiêng thấp, dõi mắt theo cụm mây xám vắt ngang bầu trời che khuất dần ánh hoàng hôn ửng hồng cúi chân mây, tôi cảm thấy nao nao với bao kỷ niệm dâng lên trong lòng. Những gì tưởng là của riêng mình rồi cũng không còn, tất cả đều biến mất như khói sương, chỉ còn lại đây khoảng đất bao la ẩm ướt rưng buồn, chập chờn từng khung kỷ niệm với những tháng ngày tiếc nhớ khôn nguôi.

Tôi thương buổi chiều vừa xuống, ánh nắng dịu dàng ửng hồng chưa kịp trải đều trên ngọn cây đã vội tắt sau đám mây xám kéo qua. Tôi đưa tay ngậm ngùi nắm giữ những sợi nắng vàng mong manh vướng vít trên tóc, trên áo như để níu kéo lại một chút rực rỡ, êm đềm của một ngày sắp tàn.

Cơn lốc nào đi qua thổi tung những hạt bụi làm mờ mắt, trong phút chốc trời đất trở nên u ám, tối sầm. Tôi thở dài xót xa khi nhìn thấy tất cả đổi thay thật nhanh chóng, tình yêu và cuộc sống cũng đổi thay mang theo số phận phiêu dạt trong cụm mây đen nặng trỉu u hoài... Tôi thẫn thờ quay vào nhà khi những giọt mưa nho nhỏ nối dài thành dòng chảy xuống tóc, thấm ướt bờ vai.

Đứng bên cửa sổ nhìn ra hiu hắt một góc vườn đọng nước. Mưa giăng mờ mịt trên những ngọn cây bên khu rừng. Kỷ niệm như cơn mưa chợt ào về, vỡ tràn cho lòng chìm ngập trong ngút ngàn thương nhớ.

Tình yêu rồi cũng tan mất như những chiếc bong bóng mưa dưới kia, và bốc khói làm cay mắt nhớ thương. Ngày tháng không bào mòn tình yêu trong tim tôi như nước chảy qua những hòn đá dưới con lạch, mà như rong rêu chập chờn níu giữ, nên đôi mắt buồn ngập mây tím hoàng hôn, đong đầy phiền não để không còn chỗ in bóng người đang gần bên, cho tôi luôn lạc lỏng giữa mênh mông sầu muộn, cho tôi mãi lao đao trong kỷ niệm cũ, cho tôi ôm ấp hoài một bóng hình với nỗi day dứt nhớ thương không thôi.

Những tưởng lòng đã nhạt và tình yêu đã phai như màu lá thu để rồi cũng rơi theo buổi chiều tàn, vùi mục dưới đất, mấy mùa mưa qua theo bước chân hờ hững bạc bẽo của người. Nhưng kỷ niệm cứ bám víu để nỗi buồn còn đó rưng rưng đau xót.

Hỏi sao cúi mặt ngậm ngùi?
Soi dòng suối cũ đầy vơi tháng ngày
Về tìm một thoáng hương phai
Nắng khuya vàng vọt bên ngoài mái sương

Hỏi sao lòng nhuốm thê lương?
Đêm trắng mắt đếm vô thường bờ mi
Phận người lệ mỏng có khi
Bạc lòng phiến đá vô tri bên lề

Hỏi sao quên vội lời thề?
Trăm năm tạc chữ phu thê rã--rời!
Chìm trong mộng ảo mù khơi
Khói sương còn đọng, đường đời cách xa

Hỏi sao vườn vắng bóng hoa?
Chút tàn hương cũ nhạt nhòa gió đưa
Về đây hồn đã sang mùa
Ngàn cơn mưa bão chưa vừa bể dâu

Hỏi ai ru giấc nghìn sau?
Sóng reo cuối bãi tìm nhau mỏi mòn
Trở về... hoa, cỏ chết non
Vườn xưa còn lại mấy hòn đá phai



Ngậm Ngùi
05/08/2007
Super Moderator
Super Moderator
Độc Bá Thiên Hạ
Độc Bá Thiên Hạ

Tổng số bài gửi : 341
Age : 44
Đến từ : Lào
Vi Pham :
Tuỳ Bút Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Tuỳ Bút Right_bar_bleue

Registration date : 25/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Tuỳ Bút Empty Đóa Hồng Trắng

Bài gửi by Super Moderator Fri May 30, 2008 8:33 pm

Đóa Hồng Trắng

Rời khỏi tiệm hoa với hai đóa hoa hồng trắng vừa hé nở thật đẹp, hương thơm thoang thoảng quyện trong không khí ban mai lành lạnh, tạo cho tôi một cảm giác êm đềm, dễ chịu.

Nhìn sang khuôn mặt mang nét chán nản, muộn phiền, héo hắt của người chị bà con bên cạnh làm tôi không ngăn được tiếng thở dài. Những biến cố đã qua khiến cho chị có phần lặng lẽ và dễ xúc động hơn.

Trên đường đi hai đứa chúng tôi chẳng ai nói với ai lời nào, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng nhưng cùng chung một tâm trạng u buồn; cùng tìm về quá khứ mà lưu luyến, sầu nhớ, hối tiếc...

Ngắm hai đoá hoa hồng, tôi nhớ lại ánh mắt ngạc nhiên của cô bán hoa khi thấy tôi chọn hoa hồng trắng mà không phải là hoa hồng đỏ thắm trong ngày lễ tình nhân này. Chị T thắc mắc hỏi tôi, "Tại sao lại hai đóa hoa?" tôi cười buồn nhìn vào khoảng không mơ màng," Một đóa của em tặng anh D, và một đóa dành cho anh D tặng em."

Chị xiết chặt tay tôi tia mắt buồn bã. Tôi mủi lòng nước mắt rưng rưng.

Buổi sáng nghĩa trang thật hoang lạnh, tĩnh mịch. Sau trận bão ngôi mộ anh vẫn còn đây không bị tàn phá. Đặt món bánh mà anh thích và hai đóa hoa trước mộ, tôi thắp hương lâm râm khấn vái. . .

Tôi cứ lau đi lau lại từng nét chữ trên tấm bia của anh với nỗi buồn phủ kín cả hồn. Chạnh lòng nhận ra bao năm qua anh vẫn nằm đây không thay đổi, trong khi chung quanh anh vạn vật, con người đều đã đổi thay. Và tôi, đứa con gái ngây ngô, chân thật ngày xưa cũng đã biến đổi. Nó đã quên mất lời thề với anh rồi, anh có biết không? Nó không xứng đáng với mối tình cao thượng của anh dành cho nó...Nước mắt quanh mi, tôi thành khẩn khấn với những lời sám hối.

Đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, ở khoảng không vô tận ấy anh có nghe thấy và cảm nhận được lời thì thầm tâm sự của tôi? Có biết được trong tim tôi ấp ủ bao nỗi niềm thầm kín và những gút mắc mà chẳng dám nói với anh. Anh có tha lỗi cho tôi không? Tôi cảm thấy mình có một chút đáng giận, và một chút đáng thương làm sao!

" Về thôi N ạ, còn phải ghé qua nhà rồi đi chợ nữa," chị cousin dịu dàng thúc giục. Tôi thu dọn đồ vào giỏ, để một đoá hoa hồng trên mộ anh, ngậm ngùi nhìn lại lần nữa rồi lặng lẽ bước theo chị ra xe.

Sau trận thiên tai, chợ tết thật hoang vắng. Đìu hiu vài đòn bánh tét, bánh chưng, mấy hộp mứt nằm rời rạt trông thật tội nghiệp. Không còn được hương vị của ngày tết như những năm trước. Hai chị em uể oải mua vội những món đồ mẹ dặn để gói bánh và cúng ngày 30, đêm giao thừa. Mua xong chúng tôi về nhà, không ghé tiệm ăn trưa như đã dự định.

Vừa bước chân vào nhà tôi không khỏi ngạc nhiên và bị choáng ngợp trước rừng hoa hồng đỏ thắm và hoa tulips tím chen chúc đầy cả gian phòng khách.

Mẹ nhìn tôi mỉm cười âu yếm nói, " Hoa của anh T tặng cho con đó, thằng thiệt bày vẽ, có lẽ nó đặt mua hết hoa trong thành phố rồi."

Dì tôi vui vẻ đùa," Chắc cậu ấy định cho con N mở tiệm hoa."

Tôi ngượng ngùng mỉm cười với mẹ và dì. Nhìn sang tôi chạm phải ánh mắt thẫn thờ, đong đầy lệ của chị. Tôi cảm thấy se lòng, áy náy và lúng túng. Tôi không biết làm sao để chia sẻ nỗi buồn với chị. Tôi biết trong ngày lễ tình nhân này chị càng đau lòng khi nhớ tới anh V, vị hôn phu của chị đã mất tích trong trận bão năm rồi. Hai người vừa in thiệp cưới, chưa kịp mời thì xảy ra chuyện hiểu lầm, khiến chị ủy bỏ hôn lễ. Nhiều lần chị đau khổ tự trách: " Nếu thời gian đó chị chịu lắng nghe anh, chịu tin anh một lần không giận hờn đòi chia tay với anh, thì có lẽ anh không ở lại để bị tai nạn như thế."

Tôi luôn an ủi chị cũng như tự an ủi mình bằng câu, " mỗi người đều có một số mạng riêng và đã được an bài ..." Sau chuyện của chị tôi nhận ra mọi việc trên đời này rất mong manh không có việc gì chắc chắn cả.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, tiện tay tôi nhấc lên nghe. Giọng nói thiết tha, ngọt ngào của anh trầm ấm bên tai. . . Anh hỏi tôi hoa đẹp không, tôi có thích không? Tôi trách anh tại sao lại mua hoa cho tôi nhiều như thế, thật phí tiền. (Chẳng biết tự bao giờ tôi lại biết tiết kiệm như thế?) Anh nói anh chỉ muốn làm cho tôi vui, với anh niềm vui và nụ cười của tôi là vô giá. . .

Tôi nao người cảm động. Anh lúc nào cũng quan tâm, nhiệt tình, luôn tạo cho tôi cảm giác êm đềm, thoải mái và vui vẻ. Nào phải tôi không hiểu được tấm chân tình của anh đã dành cho tôi trong bao nhiêu năm qua. . . Mỗi lúc nghĩ tới nó luôn làm cho tôi bồn chồn, ray rứt. Và chợt nhận ra sao mình vô tâm quá!?

Mùi thơm thoang thoảng của những đóa hoa cho tôi cảm giác êm ái, như có tia nắng ấm len nhẹ vào tim, an ủi, vỗ về. Tưởng như mùa xuân năm nay chỉ có gió lạnh, và những cơn mưa phủ trắng xóa hồn. Cảm ơn anh đã mang mùa xuân với ngàn hoa tươi thắm tới cho tôi. Anh đã đắp kín một mảnh trong lổ hổng của trái tim tôi. Như câu truyện "Có một trái tim đẹp nhất" của chị bạn gởi cho tôi.

Vừa cảm thấy vui vui thì nỗi buồn từ đáy tim lại dâng tràn. Nhìn đóa hoa hồng trắng trên tay, màu trắng tinh khiết nổi bật giữa muôn đóa hoa hồng đỏ thắm chung quanh, lòng ngậm ngùi vô cùng. Mang đóa hoa trắng vào phòng cắm trong chiếc bình thủy tinh. Tôi có cảm tưởng anh luôn bên cạnh che chở, vỗ về tôi như ngày xưa. Chợt thấy lòng bình yên lạ.

Đêm Valentine


Ngậm Ngùi
18/02/2007
Super Moderator
Super Moderator
Độc Bá Thiên Hạ
Độc Bá Thiên Hạ

Tổng số bài gửi : 341
Age : 44
Đến từ : Lào
Vi Pham :
Tuỳ Bút Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Tuỳ Bút Right_bar_bleue

Registration date : 25/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Tuỳ Bút Empty Happy Birthday!

Bài gửi by Super Moderator Fri May 30, 2008 8:34 pm

Happy Birthday!

Tôi thường ngồi bên song cửa ngắm hoàng hôn chìm dần trong màn đêm như một thói quen không thay đổi. Gió đông giá buốt lòng với những hạt mưa mờ ảo khiến cảnh vật thêm thê lương. . .

Trải qua những biến cố dồn dập, ngày tháng khủng hoảng, lòng tôi đã không còn cảm xúc ngọt ngào, chỉ còn lại mệt mỏi và chán chường, sự buồn chán làm tôi không muốn viết nữa.

Tôi biết cứ giữ những chuyện không vui trong lòng thì không tốt, nhưng có nhiều chuyện không muốn nhớ mà cứ mãi sống trong tâm tưởng, nên tôi tự làm cho mình sầu khổ.

Để sinh tồn trong hoàn cảnh hiện tại, tôi đã tập buông bỏ bao muộn phiền, chấp nhận những sự thật trong đời sống và cảm giác được cuộc sống của mình là vô thường, không bao giờ tồn tại, luôn có sự thay đổi, đừng vì mình không thích thay đổi rồi buồn khổ vì người chung quanh thay đổi. Khi nhận thức được như thế, tôi cảm thấy mình đang sống trong một thế giới rất đơn giản. Nhưng sự bình yên của tâm hồn chỉ thoáng qua phút chốc, rồi lại bị cuốn theo những cuộn sóng nổi trôi của thế gian.

Thêm một tuổi đời, niềm ưu tư như nặng trĩu thêm. Tháng ngày dài ra với nỗi buồn cứ chồng chất. Tôi nhớ đã đọc ở đâu hay nghe ai đó đã nói, " Con người phải gặp nhiều thảm cảnh mới trưởng thành." Có thật như thế không? Thảm cảnh đã trải qua, tuổi đời cũng không còn nhỏ nữa, nhưng tôi không biết mình đã thật sự "trưởng thành" chưa?

Tôi mong những người thân yêu trong gia đình quên đi ngày birthday của tôi. Ở hoàn cảnh nầy hãy để nó trôi qua trong thầm lặng.

Không muốn nghĩ, mà không hiểu sao kỷ niệm của nhiều năm qua cứ lần lượt trào dâng. Những tình cảm: vui, buồn, ngọt ngào, cay đắng, hờn dỗi, nhớ mong, nuối tiếc, cứ chập chờn, làm bao nhiêu sầu cảm ứ tràn trong mắt. Lòng ngậm ngùi, trống trải mênh mông như khung trời xám trên kia và con lộ dài hun hút trước mặt. . .

Để xua đi những muộn phiền tôi mở máy, check email. Thật bất ngờ, có mấy emails chúc mừng birthday! Tôi cảm động với những giọt nước mắt ngọt ngào chớ không còn đắng chát như giòng nước mắt tôi vừa nuốt vào lòng.

Thì ra chung quanh tôi còn những chân tình của bạn bè luôn quan tâm và nhớ tới tôi (mặc dù không nhận được tin tức của tôi từ lâu). Trân trọng mở từng e-card, tôi cứ đọc lại mãi những lời chúc chân thành, tốt đẹp của bạn bè với niềm hân hoan đang vỡ òa trong tâm thức. Bao nỗi chán chường, u buồn chợt như mây khói tan dần qua từng cái email.

Tim tôi rộn lên niềm vui khi mở tới email của bạn. Bình hoa cùng những đóa tulips tím mà tôi yêu thích, kèm theo dòng chữ tím cho tôi hình dung ra nét chữ thẳng đều, cứng rắn của bạn.

Hình như lâu lắm rồi tôi không liên lạc với bạn, những tưởng bạn đã quên tôi trong đời sống bộn rộn, tất bật của bạn. Và tôi, tuy luôn nhớ tới bạn với những chân tình bạn đã cho tôi, nhưng tôi không muốn quấy rày bạn nữa.

Tôi cứ nghĩ, tình cảm bạn dành cho tôi đã xa dần và xóa mờ theo khoảng cách của không gian và thời gian. Môi trường sống chi phối con người trở nên vô tình, lạnh nhạt như tôi vậy.

Nhưng tôi đã lầm, dù thế nào mỗi năm tới ngày birthday của tôi bạn vẫn nhớ để chúc mừng. Bạn gởi cả hai email accounts của tôi, nhưng bên hotmail vì lâu quá tôi không có cơ hội lên net cho nên acct bị đóng, mà tôi cũng không nhớ password, may mắn là bên yahoo vẫn còn, nên tôi vẫn nhận được emails của bạn bè mất liên lạc từ lâu.

Đọc những lời chúc chân tình, đâu đây như phảng phất gương mặt vui tươi của bạn cho tôi cảm giác vui lây. Lâu quá rồi, không biết bây giờ bạn có thay đổi nhiều không?

Những dòng cuối trong e-card bạn đã viết,

" No matter where you are, no matter what you do, I always miss and love you..."

Tôi thì thầm, " I miss you too! "

Vì bận việc nên tôi vội vã type vài hàng trả lời cho bạn biết tin, hẹn lại thư sau vậy...

Nhìn ổ bánh birthday chứa đầy ắp tình thương yêu của gia đình, được điểm tô thật đẹp dành cho tôi. Tôi nguyện cầu cho sự an lành và hạnh phúc ở mãi với những người thân. Tôi muốn chia sẻ với bạn niềm vui và hạnh phúc đang vây quanh. Thổi nến xong, cầm dao cắt bánh tôi nhủ thầm trong lòng," Happy belated birthday to you, hãy mừng chung sinh nhật cùng em anh nhé, cho dù sinh nhật của anh đã qua hai tuần."

Lâu lắm rồi gia đình tôi mới có lại nụ cười và niềm vui thật sự như hôm nay, cả nhà vui theo sự tươi tắn của tôi. Nhìn mọi người vui tôi rưng rưng giọt lệ hạnh phúc trong nụ cười ngọt ngào cho mẹ, cho anh chị, cho cháu và cho tất cả anh chị bạn bè gần, xa (không chỉ riêng các bạn đã chúc mừng birthday cho tôi.) Các bạn thân thương ơi, tôi đang vui đúng như những lời chúc của các bạn đây.

Xin cám ơn các bạn đã mang đến những tình thân sưởi ấm trong đêm đông giá lạnh nầy, cám ơn những chân tình, ưu ái của tất cả các bạn đã dành cho tôi. Đặc biệt cám ơn anh, người bạn tôi không bao giờ quên, " Anh ạ, tình cảm chân thành anh dành cho em sẽ giúp em có niềm tin và vững bước trên đường đời trước mặt."

Bây giờ tôi thể nghiệm được một điều là trong tình bạn và tình yêu, Chỉ có "Tình Bạn" mới bất biến, vĩnh cửu theo thời gian, mình là bạn nhau mãi mãi anh nhé! các bạn nhé!

Tiếng hát Khánh Ly trầm ấm, dìu dặt vang lên từ chiếc máy hát bên ngoài len vào lòng tôi một điều gì đó mới mẻ, chơi vơi, nhẹ nhàng, thanh thoát, khiến lòng tôi mở rộng cho bao nỗi buồn theo gió bay đi... " Kìa một vì sao soi sáng khắp trời muôn ánh huyền. Chúa Con ra đời thành Be Lem chốn hang hèn. Vì lòng từ nhân Thiên Chúa đã mặc lấy xác phàm, xuống nơi trần thế cùng ta sống rất âm thầm..."


Ngậm Ngùi
25/12/2006
Super Moderator
Super Moderator
Độc Bá Thiên Hạ
Độc Bá Thiên Hạ

Tổng số bài gửi : 341
Age : 44
Đến từ : Lào
Vi Pham :
Tuỳ Bút Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Tuỳ Bút Right_bar_bleue

Registration date : 25/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Tuỳ Bút Empty Đoản Khúc Cuối Cho Anh

Bài gửi by Super Moderator Fri May 30, 2008 8:41 pm

Đoản Khúc Cuối Cho Anh

Anh ạ, em ngồi đây một mình nghe gió thổi ngoài cửa kính, nghe mưa rơi trên vòm lá sau vườn để tâm tư hút hẳn vào lòng đêm mà nghe thê lương tận đáy lòng, đúng là,
"Trông mênh mông đất trời, thương mình mà lệ rơi!"

Trở về ngôi nhà cũ mọi thứ vẫn bình lặng, êm ấm như mọi ngày. Chỉ có ngoài trời thì mưa bão triền miên; mưa ngập trong lòng, mưa ngập lối đi, mưa tràn cả khu vườn mộng của em rồi.

Anh biết không, hôm đó, buổi sáng của ngày đầu tiên em đi làm việc nơi xa, căn nhà người bạn em ở từ cách trang trí đến khu vườn rất giống nhà của em, nó cho em một cảm giác thân quen.

Em thức dậy khi ánh bình minh chưa lên, theo thói quen em đứng bên cửa sổ nhìn ra sau vườn. Mờ mờ trong ánh sáng ban mai một màu tím thẳm đập vào mắt em, bồn hoa tulips tím!? Em không tin vào mắt mình, phải chăng là ảo giác? Vì đang giữa mùa hè tại xứ nóng nầy làm sao còn hoa tulips nở rộ như thế? Mấy lần dụi mắt em định thần nhìn lại; vẫn là những đóa hoa tulips với màu tím mà em yêu thích đang rung rinh trong gió sớm.

Không còn nghi ngờ, em vui mừng chạy vội ra ngoài phòng để xuống khu vườn quên cả thay áo ngủ. Càng tới gần những đoá hoa tím càng rực rở, long lanh những hạt sương đọng trên hoa, trên lá trong ánh sáng bình minh đẹp vô cùng.

Em tới ngồi trên thành bồn ngắm từng đoá hoa mà nghe lòng mình dâng lên một cảm giác bình yên, lâng lâng, mơ hồ khó tả. Cái cảm giác của những ngày ở Hawaii khi em một mình giữa bải biển vắng nghe sóng vỗ rì rào, nước biển mơn man đùa trên đôi chân trần, ngắm mặt trời từ duới biển trong xanh từ từ nhô lên đỏ ửng một góc trời. Và buổi chiều khi mặt trời lặn xuống ngâm mình dưới biển...

Đẹp lắm anh ạ với ánh cầu vòng nhiều màu rực rở vắt ngang mây, trước khi màn đêm bao phủ. Có lẽ biển Hawaii đặc biệt là như thế, nước thật xanh, cát thật trắng và trời luôn lất phất mưa bay, mưa không đủ ướt tóc đã tạnh để tạo nên những màu sắc rực rỡ của cầu vòng khi mặt trời lặn.

Em chỉ thích một mình thả hồn hoà cùng mây nước, nhất là ở những buổi bình minh nhìn mặt trời mọc và những buổi hoàng hôn nhìn mặt trời lặn. Anh biết tại sao không? Tại vì sáng sớm và hoàng hôn khi mặt trời mọc và lặn không những nó tạo nên cảnh sắc thật đẹp, mà nó cũng báo hiệu cho một ngày mới với hy vọng tràn đầy, đến chiều khi mặt trời lặn nó sẽ mang đi những sự việc không như ý, không vui vào đêm đen.

Như những đoá hoa nầy đã trang điểm cho khu vườn thật rực rỡ, tươi mát với một sức sống tràn đầy thơ mộng... Khi tay em nhè nhẹ chạm vào cánh hoa thì cái cảm giác hụt hẫng, giựt mình như vừa tỉnh giấc mơ thần tiên vậy. Thì ra những đoá hoa tulips đó đều không phải là hoa thiệt, những đoá hoa được làm thật tinh vi, khéo léo đến đổi không chạm vào thì không biết là hoa giả.

Em vô cùng thất vọng, trong nỗi thất vọng em chợt cảm nhận được một điều là tình yêu của mình giống như những đóa hoa tulips nầy, rất đẹp nhưng không phải thiệt.

Đơì người sao lại có nhiều chuyện vô thường đến thế hả anh? Những gì nắm được trong tay chỉ trong nháy mắt lại mất đi. Hạnh phúc qua mau nhưng hoài niệm và đau khổ thì lúc nào cũng lại lâu dài.

Bản thân em luôn đeo đuổi cái gì cũng rất hoàn mỹ, nhưng trên đời nầy không còn sự hoàn hảo, toàn thiện, toàn mỹ nên tới sau cùng tất cả đều chập chờn hư ảo. Em nhận thấy vấn đề là của bản thân em. Cho tới bây giờ em vẫn không biết em yêu cầu những gì? Đó có phải là em không được bình thường như anh đã nói không?

Anh đã từng bảo, " Bản thân em không hoàn hảo thì em đừng đòi hỏi một tình yêu hoàn hảo!" Anh ạ, tuy bản thân em không hoàn hảo nhưng mà tình yêu em cho anh là hoàn hảo nhất, em đã trao anh trái tim tinh khiết, tình yêu đầu đời và tâm hồn thật trong trắng của em.

Anh không hiểu được em muốn dâng hiến cho anh một tình yêu toàn thiện, toàn mỹ đến như thế nào đâu. Nơi em đi công tác người ta tổ chức buổi party mừng lễ và cũng để khoản đải phái đoàn thanh tra của tụi em. Anh cũng biết em không thích tham gia những buổi party như thế, nhưng mà em không thể từ chối được.

Hôm ấy có cả mẹ, dì và anh T cùng tham dự. Khi tới mục dancing, mọi người mời em, em từ chối. Mẹ đã cởi mở dễ dãi kêu em cùng dancing với anh T cho vui, em cũng lắc đầu, mẹ cười nghĩ là em mắc cở. Nhưng không ai hiểu được em chỉ muốn người đầu tiên ôm em trong vòng tay để khiêu vũ là anh mà thôi. Em gìn giữ và tôn thờ tình yêu của em từ tâm hồn đến thể xác như tờ giấy trắng, không cho một chút bợn nhơ nào lấm vào để mất đi sự thanh cao, tinh khiết của nó...

Mấy tháng nay tâm hồn em không ổn định được, dù em đã trốn chạy hiện thực, cố gắng làm việc không ngừng--nghỉ, đã tìm cách thay đổi môi trường sống một thời gian để quên lãng. Nhưng mà tình cảm trong tim không còn là của riêng em nữa. Anh đã đoạt mất nó, nên hình ảnh anh luôn đầy ấp trong lòng em, không làm sao xóa được. Dù sống trong tình thương tràn đầy của mẹ, anh chị, nhưng em như một khoảng không gian lạc lõng, chơi vơi trong vùng sương mù mênh mông, man mác, chìm trong mưa gió sầu thảm bên ngoài...

Tình yêu thường đòi hỏi sự hiểu biết lẫn nhau, hiểu biết càng rõ ràng càng tốt để dâng hiến cho nhau. Anh đã không cần hiểu những ước muốn và suy tư của em.
Em đã chia sẻ những chuyện vui buồn hàng ngày của em cho anh biết thật tỉ mỉ để khỏa lấp khoảng không gian và thời gian xa cách của anh và em; để khái niệm không gian và thời gian chia cách không có nghĩa lý gì với tình cảm của mình.

Nhưng lúc nào em cũng chỉ nhận lại của anh vài câu ơ hờ, vài hàng ngắn ngủi. Em không biết được sinh hoạt của anh, không biết được anh nghĩ gì? Càng lúc cái khoảng cách đó càng nở rộng. Nhiều lần em đã tìm cách bắt cầu mong vượt qua cái hố ngăn cách đó, nhưng vô vọng. Anh đã tạo ra nhiều chướng ngại, em không làm sao vượt qua và lấp đầy được.

Em đành trở lại sống riêng với cái thế giới thu nhỏ hẹp của em, để rồi chợt nhận ra giữa anh và em đã xa thẳm mịt mù như hai điểm chấm ở hai nơi tuy trên một đường chu vi, nhưng không bao giờ gặp được nhau...

Em ngồi đây ôn lại khoảng thời gian mình quen nhau, rồi yêu nhau, và bao nhiêu lần gây nhau? Anh thường nói em quá nhạy cảm. Biết thế tại sao anh luôn nặng lời làm tổn thương em và tổn thương luôn cả tình cảm của mình? Em giận dỗi, hờn ghen là biểu thị cho sự chiếm hữu, cho tình yêu, chẳng qua vì em quá thương anh. Anh đã không thông cảm mà còn nặng lời làm cho em đau lòng biết mấy...

Nhiều lần em đã dẹp tự ái để tìm sự cảm thông mà tha thứ cho anh, và em lại hy vọng qua lần nầy anh sẽ hiểu em hơn, nhưng anh vẫn là anh, hơì hợt đến vô tình.

Anh làm sao biết được em sợ nhất là nỗi đau đớn tận cùng sau khi cãi nhau. Trong lòng em luôn tràn đầy cảm giác đè nén và phấn đấu nội tâm. Những lời của anh như vết chém in hằn trong lòng em, nó tạo thành vết sẹo mà tháng năm không thể xóa, nên khoảng cách giữa tình cảm mình cứ tồn tại. Tình yêu không còn cái ngọt ngào, say đắm, hài hòa nữa. Em cảm thấy chán nãn, mệt mỏi vô cùng.

Con người có thể lừa dối kẻ khác nhưng không thể lừa dối chính mình, nhiều lần anh đã làm em mất tin tưởng nơi em, và mất tin tưởng ở tình yêu của anh rồi. Em rất muốn nghe theo con tim mù quáng tin những lời anh nói, nhưng lý trí em còn sáng suốt để nhận biết được qua cách anh đối xử với em, để em hiểu anh chưa bao giờ yêu em.

Anh thường nói anh khao khát một mái ấm gia đình hạnh phúc. (Anh ạ! Hạnh phúc không dễ gì kiếm được, anh bỏ ra ít như vậy thì anh muốn lấy được bao nhiêu?)
Những lúc đó em ước gì em có thể cho anh tất cả hạnh phúc trên đời nầy. Nhưng em là người trần tục, không phải thần tiên nên không có phép mầu.

Tuy em giận anh đã đùa giởn với tình cảm của em, nhưng trong lòng em luôn tôn trọng anh, luôn cảm nhận anh là một người có nhân cách. Tại mình không có duyên, không đủ nợ để ràng buộc đời nhau. Em tự an ủi như thế để không hối hận khi yêu anh, để tình yêu anh trong lòng em mãi đẹp.

Anh nào biết em cố làm ra vẻ bình thản, trò chuyện, thăm hỏi anh như một người bạn mà trong lòng em thì thương nhớ pha lẫn với oán hận. Đau đớn vô cùng! Em tự giận chính mình, tại sao em không dứt khoát quay lưng, còn lưu luyến nuối tiếc làm gì để nắm níu một tình bạn? Em lại hiểu ra một điều nữa là giữa trai gái khi chấm dứt tình yêu thì ngay cả tình bạn cũng khó tồn tại.

Bây giờ thì đoạn đường đã đến khúc chia hai, mỗi người một ngã, mình thật sự đi vào hai ngã rẽ khác nhau rồi. Chút tự ái, tôn nghiêm còn lại giúp em mạnh dạn đi vào con đường của riêng em mà không cần có anh cùng sánh bước.

Hình như chưa bao giờ em nói ra ba tiếng "em yêu anh" khi mình đối mặt nhau. Anh cũng biết em hay mắc cở mà. Hôm nay em nói ra đây lần đầu cũng là lần cuối, "EM YÊU ANH" chắc không bao giờ anh thấy được, vì có khi nào anh chịu đọc những giòng tâm sự của em đâu.

Có một điều em thắc mắc là tại sao tới giờ phút nầy anh vẫn còn gian dối với em? Cả thế giới đều biết là anh sắp đám cưới. Em nghĩ anh không nói cho em biết vì anh còn một chút lòng thương hại em, không muốn em buồn thêm trong lúc nầy? Ý nghĩ đó cho em thấy an ủi một chút.

Nhưng anh làm em hoàn toàn thất vọng, tại sao anh tàn nhẫn với em quá vậy? Tại sao anh không để em yên với ngày tháng của em, tại sao anh lại cứ nói thương em trong lúc anh đang chuẩn bị cưới người con gái khác? Anh chọc phá em làm gì cho em thêm đau lòng, tội nghiệp em lắm.

Đã đến lúc em phải ngưng cũng như đến lúc mình vĩnh viễn chia tay nhau rồi. Dù ở phương trời nào em luôn cầu nguyện cho anh được hạnh phúc, bình an, thành công trong cuộc đời. Vĩnh biệt anh.


Ngậm Ngùi
19/08/2005
Super Moderator
Super Moderator
Độc Bá Thiên Hạ
Độc Bá Thiên Hạ

Tổng số bài gửi : 341
Age : 44
Đến từ : Lào
Vi Pham :
Tuỳ Bút Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Tuỳ Bút Right_bar_bleue

Registration date : 25/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Tuỳ Bút Empty Giã Từ Ngày Tháng Cũ

Bài gửi by Super Moderator Fri May 30, 2008 8:43 pm

Giã Từ Ngày Tháng Cũ

Xếp chiếc áo sau cùng vào va li, nó nhìn quanh trong phòng xem cần mang theo món gì nữa không? Ánh mắt nó dừng lại ở con puppy nhồi bông nơi đầu giường, nó phân vân, không biết có nên mang theo như những lần nó xa nhà đi vacation không? Những lúc hoang mang, buồn bã nhớ anh nó thường ôm con puppy vào lòng, mong tìm một điểm tựa ở tâm hồn, và chút hơi ấm của anh để xoa dịu nỗi nhớ nhung của hai phương trời cách biệt.

Cuối cùng nó quyết định bỏ lại, nó phải tập bỏ lần những thói quen mỗi ngày mà trong ấy chứa đầy kỷ niệm của anh, như thế nó mới có thể không nghĩ về anh, để tìm vào quên lãng.

Phải khó khăn lắm mới được sự đồng ý và cho phép của mẹ nó, với một điều kiện là mẹ cùng đi. Nó rất vui mừng và thấy lòng nhẹ nhỏm, ít ra có mẹ đi nó đở phải lo âu cho mẹ, vả lại nó chưa bao giờ đi đâu xa mà không có mẹ. Đó cũng là thói quen của nó khó bỏ được.

Nhớ lại hôm đi đám cưới, khi thấy nó cứ quấn quít bên mẹ có anh trêu nó chưa dứt sữa, trong khi anh ta chưa chắc gì lớn tuổi hơn nó. Không vì thế mà nó thấy mắc cở, nó cảm thấy sung sướng và hảnh diện khi lúc nào cũng có mẹ bên cạnh. Nhiều người mong ước mà nào có được như nó, đó là niềm hạnh phúc vô biên của nó.

Tiếng mưa làm nó trở về với thực tại, đóng va li lại nó tới bên cửa sổ nhìn ra sau vườn. Hình như sắp có bão, trời mưa thật to, gió thổi mạnh mang theo mấy chiếc lá rơi tấp vào cửa kính, hoa rụng tơi tả trong vườn. Nó chợt cảm thấy nỗi buồn mông lung len nhẹ vào tim, một thoáng giây xa vắng làm tan đi sự náo nức trong lòng. Nó quay đi không muốn để ngoại cảnh chi phối tâm hồn nó.
Hy vọng vài ngày nữa trời tốt để chuyến đi của nó không bị đình hoản hay thay đổi.

Lần đầu tiên đi làm việc xa nhà, nó cảm thấy lòng nôn nao xen lẫn bâng khuâng, không phải tại vì công việc mà là bước mở đầu cho sự thay đổi trong cuộc đời nó.
Mỗi ngày ngồi nhìn bốn bức tường nơi sở làm rồi về nhà giam mình trong phòng, nó chợt nhận ra cuộc sống của nó quá đơn điệu, buồn chán, nhạt nhẽo vô cùng.
Nó muốn tung cánh chim vào khoảng trời bao la bên ngoài, lòng rộng mở để tìm lại niềm tin, sức sống đang kiệt quệ trong nó và tìm lại cái bản thể mà nó đã đánh mất.

Nó nghe lòng vương một chút tái tê, tất cả những mơ ước đã vượt ra ngoài tầm tay, ngày mai sẽ là quá khứ, "qua cơn mưa trời lại sáng" nó tự an ủi và mong sớm giã từ ngày tháng đau buồn cũ.


Ngậm Ngùi
17/06/2005
Super Moderator
Super Moderator
Độc Bá Thiên Hạ
Độc Bá Thiên Hạ

Tổng số bài gửi : 341
Age : 44
Đến từ : Lào
Vi Pham :
Tuỳ Bút Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Tuỳ Bút Right_bar_bleue

Registration date : 25/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Tuỳ Bút Empty Ba Mẹ

Bài gửi by Super Moderator Fri May 30, 2008 8:45 pm

Ba Mẹ

Không phải chỉ hôm nay là lễ Mother's Day hay Father's Day tôi mới nhớ đến công ơn ba mẹ của tôi, mà mỗi ngày trong lòng tôi đều là ngày lễ dành cho ba mẹ.

Từ ngàn xưa người ta đã ca tụng về công lao của cha mẹ sánh như trời biển, ca dao, tục ngữ cũng như nhiều bài hát nói về sự hy sinh của cha mẹ và tình thương của cha mẹ cho con "công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra..." v.v.

Nhưng với tôi, công lao và tình thương của ba mẹ cho tôi không thể đo lường, so sánh được. Đúng là núi cao không thấy được chiều sâu, biển bao la không thấy được chiều rộng.

Cả cuộc đời mẹ tôi chỉ dành cho chồng con. Lúc tôi lớn lên biết nhận thức cuộc đời mẹ đã kể tôi nghe. Trước khi tôi ra đời cuộc sống của ba mẹ tôi rất đầm ấm, hạnh phúc, vui vẻ. Ba mẹ tôi hết mực yêu thương, tương kính nhau.

Nhưng cuộc sống êm đềm không còn khi miền Nam mất vào tay cộng sản. Lúc đó nếu ba tôi chịu bỏ nước ra đi, thì có lẽ hôm nay gia đình tôi hoàn toàn hạnh phúc, và nhất là mẹ tôi không phải âm thầm nuốt lệ vào tim từng ngày. Giam mình trong căn nhà quạnh hiu, sống trong sự hồi tưởng về quá khứ, và cứ thế thời gian mang đi ngày tháng của người, mái tóc đen giờ trở thành bạc màu.

Tháng 4 năm 1975 mọi người ùn ùn bỏ nước ra đi lánh nạn. Trong niềm tuyệt vọng khôn cùng, ba tôi vẫn còn một tia hy vọng nên nhất quyết ở lại, mong giữ được đất nước và bảo vệ dân lành khỏi cảnh lầm than. Bỏ mặc lời thúc hối của bác, chú, cô, cậu tôi khuyên tạm bỏ nước ra đi.

Vì sự an nguy của ngoại, mẹ và anh chị của tôi, ba tôi khuyên mẹ cùng ngoại dìu dắt anh chị tôi theo các chú bác tạm thời bay sang Mỹ lánh chiến tranh một thời gian, khi yên ổn sẽ trở về đoàn tụ với ba tôi. Người quyết ở lại chiến đấu tới cùng.

Mẹ làm sao có thể bỏ ba lại trong cảnh nguy hiểm một mình, và ngoại tôi cũng không chịu rời bỏ quê hương dù chỉ vài ngày. Cuối cùng mẹ tôi đau lòng gạt lệ gởi anh chị tôi theo cô, Bác, cậu. Lúc đó chị tôi mới lên 10 và anh tôi lên 8. Mẹ nghĩ là chỉ chia tay anh chị tôi tạm một thơì gian ngắn thôi. Mẹ đâu ngờ những 16 năm sau mẹ mới gặp lại anh chị tôi.

Thế rồi miền Nam thất thủ, thời cuộc thay đổi, ba tôi cùng đồng đội bị cầm tù nhưng lại được họ thay thế bằng mỹ từ "cải tạo" chớ thật ra chỉ là hình thức khổ sai mà thôi.

Khi đó mẹ đang có mang tôi lại bị đưa đi vùng kinh tế mới, mặc dù đau khổ vì ba tôi bị tù lưu đày ra miền Bắc. Thương nhớ anh chị tôi và sống nhọc nhằn nơi vùng kinh tế mới, nhưng mẹ tôi không một lời than, mà chỉ cầu nguyện và âm thầm chịu đựng. Khi tôi sắp ra đời thì mẹ lâm bịnh nặng may nhờ mẹ có người bạn là bác sĩ tận tình cứu chữa nên mẹ tôi thoát khỏi nguy hiểm và tôi ra đời bình an.

Sau đó ngoại tôi nhờ người đút lót một số tiền cho chính quyền địa phương để rước mẹ con tôi về ở tại ngôi nhà trong khu vườn ven thành đô của ngoại. (Sau khi ba tôi mất vài tháng do có lệnh trả lại nhà đã bị họ tịch thu vào năm 1975, họ ướm lời với người bà con của tôi, nói với mẹ lo lót cho họ vài lượng vàng họ sẽ trả lại nhà cho mẹ tôi.) Căn nhà đó của ông bà nội tôi cho ba mẹ khi đám cưới.

Mẹ tôi chỉ muốn sống yên tĩnh nơi nhà ngoại, nhưng vì cho tôi đỡ đi học xa, mẹ khỏi phải lo âu ngày hai buổi đưa rước tôi tới trường, (lên trung học tôi phải qua phà vào thành phố học) và mẹ cũng mong tìm lại những kỷ niệm lúc ba và mẹ sống êm đềm, hạnh phúc trong căn nhà cũ. Khi nhà được trả thì không còn một dấu vết nào của ngày xưa mẹ kể, tất cả bị họ đập phá tan tành, dơ bẩn, mẹ phải mướn thợ sửa lại rất nhiều.

Về nhà ngoại, mẹ tôi không còn lo sợ, vất vả như những tháng ngày ở vùng kinh tế mới, nhưng mẹ tôi luôn u sầu vì nhớ thương, lo lắng cho ba và anh chị tôi. Mẹ làm từng món lương thực khô, gởi vào đó tất cả tình yêu và nước mắt để chờ ngày lặn lội vượt đường xa mang đi thăm ba tôi.

Lúc đó mẹ tôi mới có 34 tuổi còn rất trẻ đẹp. Mặc cho những lời ve vãn, mật ngọt gạ gẫm, hăm dọa của những người chung quanh, mẹ tôi vẫn lạnh lùng một lòng chờ đợi ba và lo nuôi dạy tôi nên người. Mẹ thương yêu tôi bằng cả tình thương của người mẹ và người cha, mẹ không để tôi thiếu thốn tình thương. Mẹ tạo cho tuổi thơ tôi thật đẹp, thật lành, không gieo vào đầu óc tôi một chút hận thù, không cho tôi biết sự tàn bạo, xấu xa của con người để làm bợn nhơ, ô uế trí óc non nớt, ngây thơ, trong sáng của tôi. Mặc dù mẹ đang sống trên dầu sôi, lửa bỏng, nơm nớp lo âu từng ngày, nhẩn nhịn, âm thầm chịu đựng.

Điêu linh oằn nặng hai vai
Khổ đau riêng mẹ, đắng cay âm thầm
Thương ba lao khổ giam cầm
Rừng sâu, núi thẳm ... xa xăm chốn nào
Sanh con thê thiết nghẹn ngào
Chở che nắng rát, mưa rào cho con
Chào đời trong cảnh nước non
Lầm than, tai biến mà con đâu tường
Ba mẹ ôm nỗi thê lương
Cho con tất cả tình thương vào đời...

Rồi thì sự chờ đợi và nguyện cầu hàng đêm của mẹ tôi đã linh ứng ba tôi được họ gọi là cho "đặc ân, khoan hồng" thả về. Không gì diễn tả được hết nỗi vui mừng của mẹ ba.

Từ đó tôi mới thật sự có ba trong đời. Ba tôi thương yêu tôi vô cùng, tình thương của bao nhiêu năm xa vắng ba chất chứa trong lòng, ôm ấp trong tim khao khát từng giờ được gần gũi bù đắp những sự thiếu thốn, không may cho đứa con gái nhỏ của ba, chào đời trong cảnh nước mất nhà tan.

Ba kể cho tôi nghe nhiều truyện rất hay thú vị, trong đó chứa đựng sự dạy dỗ. Ba luôn dạy tôi phải biết khoan dung, vị tha thì lòng mình mới vui vẻ, nhẹ nhàng, phải sống cho mọi người nhiều hơn cho bản thân mình, như thế tâm hồn mình sẽ thoải mái, an vui... Ba dạy tôi biết bao nhiêu điều hay lẽ phải, tới bây giờ tôi vẫn ghi nhớ.

Ba tôi biết được ngày tháng gần gũi bên hai mẹ con tôi không lâu, nên ba trân quí từng giờ, cho mẹ và tôi tất cả thời gian trong ngày. Với mọi người ba rất trầm lặng, ít nói, khuôn mặt lúc nào cũng phảng phất vẻ u buồn, nhưng bên mẹ và tôi ba luôn nở nụ cười tươi, thương yêu trìu mến và không ngừng trò chuyện, ví von, vui đùa.

Niềm vui qua mau. Thế rồi ngày không chờ đợi đã đến. Hôm ấy trời mưa tầm tã, ba tôi đã trút hơi thở cuối cùng bên cạnh mẹ và tôi. Khi đó tôi được 12 tuổi. Sự bi quan buồn bã bắt đầu nhen nhúm trong đầu óc ngây thơ của tôi, tôi luôn bị ám ảnh " niềm vui bao giờ cũng khó trường tồn. " Nên sau nầy mỗi khi tôi có việc gì vui thì lại chợt lo sợ vu vơ.

Trước lúc lâm chung ba tôi khuyên mẹ và tôi đừng đau buồn quá. Ba nói con người ai cũng phải chết, như ba sống như thế cũng quá đủ rồi, ba đã mãn nguyện với những ngày tháng cuối của cuộc đời, được ở bên cạnh mẹ và tôi. Nhiều bạn bè, đồng đội của ba chết trong tù, thây vùi ngoài rừng sâu, núi thẳm, không thân nhân, vợ con đưa tiễn.

Ba được trời phật ban cho như thế là quí lắm rồi, ba chết mà tâm hồn thảnh thơi, ít ra ba không hổ thẹn với lương tâm. Ba đã cố gắng hết sức, nhưng không thể vượt qua được số trời. Tuy thân xác ba có bị họ tra tấn đau đớn, nhưng làm sao bằng nỗi đau của nước mất, và còn biết bao người khổ sở hơn, sống cảnh màn trời, chiếu đất, đói khát.

Ba chỉ buồn một điều là để mẹ một mình nuôi con, sống trong cô đơn, đau buồn, khổ nhọc triền miên, và không được tận mắt nhìn thấy anh chị tôi trưởng thành nên người.

(Nay con khôn lớn nên người
Quê hương biền biệt đầy vơi nỗi niềm.)

Trong lòng tôi ba tôi là vị anh hùng, mặc dù chiến bại, nhưng ba lúc nào cũng là tấm gương sáng cho anh chị em tôi, là niềm kiêu hãnh của gia đình tôi.

Nhìn ba tôi tiều tụy, đau yếu, già cằn so với tấm hình ba chụp năm 1974. Dáng vóc oai hùng, to lớn, thêm vào vẻ trẻ trung phong nhã, khuôn mặt cương nghị, cặp mắt sáng ngời, mà tôi thấy thật đau lòng khi nghĩ tới những trận đòn, tra tấn dã man ba phải chịu. Trong chiến tranh sự chết chóc không tránh khỏi, nhưng khi đã hết chiến tranh thì tại sao họ lại có thể đang tâm hành hạ người không thể kháng cự lại được!? Tôi không cảm thấy thù hận những người vô nhân đó, mà chỉ thấy thương hại cho tâm linh họ, cũng là con người làm sao họ có thể yên giấc mà không có lúc giựt mình, trăn trở, bàng hoàng trước đôi tay vấy máu!?

Từ đó mẹ tôi sống như chiếc bóng, mẹ sống chỉ vì tôi mà thôi, mẹ cố gắng gượng cười, cố gắng làm cho tôi vui, để sớm khuây khoả niềm đau mất ba. Nhưng đêm đêm mỗi lúc tôi trở mình thức giấc đều nghe mẹ nức nở.

Tôi hiểu được nỗi sầu khổ của mẹ. Tôi đã biết che dấu cảm xúc của mình, tôi phải mạnh dạn lên. Nếu chết là hết, thì ít ra ba tôi đã thoát khỏi một kiếp lầm than, đầy đau khổ rồi. Tôi nghĩ thế mà nguôi ngoai và tạm chôn đi nỗi đau ngấm ngầm trong tận cùng sâu thẳm của trái tim. Tôi muốn làm cho mẹ vui. Hai mẹ con tôi cứ thế nương nhau mà sống. Lúc nào mẹ cũng bảo bọc che chở tôi, không để ai bắt nạt tôi, không để tôi buồn bã, suy tư, mẹ vừa là mẹ là ba và là người bạn của tôi.

Nếu mẹ tôi không hy sinh cả tuổi xuân tận tụy chăm lo, dạy dỗ tôi nên người, dạy tôi thế nào là công, dung, ngôn, hạnh người con gái phải có. Mẹ gìn giữ từng móng tay, sợi tóc, chăm sóc tôi rất tỉ mỉ. Mang đến cho tôi thật đầy đủ từ tinh thần đến vật chất, thì tôi không có được như ngày hôm nay. Mẹ ơi, con thương mẹ vô cùng.

Tôi biết bây giờ mẹ tôi sống với những kỷ niệm xưa làm niềm vui cho hiện tại, bên cạnh anh chị em tôi. Mẹ tôi cũng được an ủi rất nhiều, khi thấy anh chị tuy xa ba mẹ từ nhỏ nhưng rất mực ngoan, luôn vâng lời dạy bảo của mẹ, thương yêu hiếu thảo với mẹ. Và nay, ba anh chị em tôi đã thành công trên xứ người, không làm ba mẹ tôi thất vọng, để xứng đáng là con của ba mẹ tôi.

Tôi không phải là nhà văn, cũng không có khiếu viết văn, nên không thể diễn đạt được hết những ý nghĩ và lòng kính yêu của tôi cho ba mẹ, cũng như không biết dùng những mỹ từ để diễn tả tấm lòng hy sinh trời biển của ba mẹ tôi. Nhưng điều quan trọng là tôi viết ra phần nào cảm xúc trong lòng tôi. Ba ơi, mẹ ơi tấm lòng tri ân kính yêu ba mẹ con xin gói ghém trong mấy chữ " CON KÍNH YÊU BA MẸ VÔ CÙNG"

Mẹ Tôi

Mẹ tôi đẹp nhất trên đời
Những từ hoa mỹ, những lời ca dao
Và gom cả vạn vì sao
Cũng chưa tả hết công lao mẹ hiền

Thương con lòng mẹ vô biên
Tàn phai hương sắc, ưu phiền gian nan
Thân gầy che chở cưu mang
Cho con no ấm, chứa chan giấc nồng

Cho con má thắm, môi hồng
Chắt chiu, tần tảo, gánh gồng đắng cay
Thời gian điểm nếp phôi phai
Đêm đêm nuốt lệ, từng ngày nhớ ba

Phai rồi hồng dáng kiêu sa
Khô cằn nước mắt đường qua não nùng
Ba mẹ chia cách muôn trùng
Tuổi Xuân héo hắt, khốn cùng vì con

Thương chồng một dạ sắt son
Vững lòng chờ đợi như hòn vọng phu
Ba tôi biền biệt trong tù
Tóc xanh điểm trắng, mịt mù trăm năm

Ba về từ chốn giam cầm
Thân gầy, má hóp, mắt thâm, bạc đầu
Lòng mẹ tan nát thảm sầu
Niềm vui chưa trọn, lệ trào biệt ly

Rưng rưng nước mắt hoen mi
Chôn sầu lấp thảm sống vì con thôi
Mẹ ơi ! con viết vạn lời
Ví như hạt bụi giữa trời bao la

Thành kính dâng lên mẹ on Mother's Day

Ngậm Ngùi
08/05/2005
Super Moderator
Super Moderator
Độc Bá Thiên Hạ
Độc Bá Thiên Hạ

Tổng số bài gửi : 341
Age : 44
Đến từ : Lào
Vi Pham :
Tuỳ Bút Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Tuỳ Bút Right_bar_bleue

Registration date : 25/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Tuỳ Bút Empty Re: Tuỳ Bút

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết